Trong cảnh chiều tà, mái nhà loang lổ
gợi nét hoang phế như dấu tích của thời gian còn đọng lại, những sợi tơ vương
của nhện như cộng hưởng thêm vào, làm cho ngôi nhà càng u mê tĩnh vắng, những
tán lá dừa ngoài vườn như là nhân chứng cho những tiếng thở dài não nuột…
Chiều từng chiều trôi qua trong mỏi
mòn chờ đợi, trong cô quạnh, một chút hy vọng vẫn là cái gì đó rất xa xỉ với nó
…
Nó ngồi đây, lòng tê tái nỗi sợ về
cuộc sống hẩm hiu, nỗi sợ của phận người ngắn ngủi lại lắm nhọc nhằn, cái tủi
thân của mất mát đắng cay đã đè bẹp tuổi xuân đang phơi phới…
Tai nạn thình lình xảy đến với nó vào
độ rày năm ngoái khi nó từ miền Trung
vào Đà lạt thăm em, em nó giúp đổ xăng cho ông chủ để lấy tiền để học lên Trung
học, nó loay hoay phụ với bà giúp việc để dọn dẹp lại cửa hàng, bà giúp việc
đốt hương cho thần tài ngày rằm làm lửa bén hơi từ hầm xăng bùng lên khiến thân
thể nó và bà như hai ngọn đuốc sống, giây phút kinh hoàng mà nó chỉ được nhìn
thấy trong phim hành động của Mỹ, lấy hết sức bình sinh nó kêu cứu và nhảy qua
bờ rào hai mét vật xuống đất rồi ngất lịm đi…
Ba ngày sau đó nó tỉnh lại trong bệnh
viện Chợ Rẫy, toàn thân trắng toát bông băng, tóc trên đầu đã bị cạo sạch, chỉ
có mảnh vải trắng hờ hững vắt ngang qua thân nó, bấm ngón tay mấy lần nó vẫn
nghĩ là mình đang nằm mơ … cái chất thuốc mê vẫn còn đánh lừa nó cho đến khi có
người nói loáng thoáng: “Như vậy vẫn còn may, bà kia đã “đi” rồi”
Những ngày sau đó với nó là chuỗi
ngày đau đớn đến tận xương tủy: sốt cao liên tục, từng mảnh da rệu rã đen sì
lần lượt rớt ra khỏi cơ thể, thấy nó kêu la trong đau đớn có một cô lại gần hỏi
nó: Con tin có Chúa không? Nó trả lời nhát gừng “không” cô kia thỏ thẻ “để Cô
cầu nguyện cho con bớt đau nghe?” nó chẳng buồn đáp lại, cô kia cầm tay nó cúi
đầu cầu nguyện, tiếng cầu nguyện tha thiết của cô kéo nó về với dĩ vãng…
Tuổi thơ nó cũng từng có thời đi nhóm với lớp
thiếu nhi ở một điểm nhóm gần nhà, bạn Thương giới thiệu và dắt đến: kể cũng
vui, được múa hát, nghe kể chuyện và sinh hoạt, tính nó vốn ham vui mà, nhưng
dần hồi nó không còn đến đó với lòng nhiệt thành nữa, anh bạn cùng xóm của nó
không muốn nó đi, thế rồi thi thoảng nó mới đến mặc cho Thương năn nỉ hết lời,
nó không muốn làm anh chàng kia buồn, chỉ thế thôi mà cái Thương không hiểu…
Rồi nó thi rớt tốt nghiệp cấp hai (đầu óc suốt ngày cứ nghĩ tình cảm vẩn vơ thi
không rớt mới lạ) và đó là cái cớ nó rời xa Chúa: nếu Chúa yêu nó tại sao nó
lại thi rớt?
Có cái gì nóng hổi rơi xuống tay kéo
nó về với thực tại, hình như cô kia khóc thì phải, cô khóc thì giúp gì được cho
nó? Cái nó cần là xuống khỏi chiếc giường chết tiệt này mà nó biết cô kia không
làm được, lòng nó chẳng mảy may cảm động hay nói lời cảm ơn như một việc nên
làm…
…Sau một tháng, nó không chết mà trở
về trong sự ngạc nhiên của gia đình và làng xóm với vết bỏngsáu mươi lăm phần
trăm cơ thể, khi mọi người đã nghĩ đến việc lo “hậu sự” cho nó, thế mới biết,
sống cũng khó mà chết cũng không dễ chút nào, số Trời chưa kêu, bà ngoại nó bảo
thế.
Bà con, bạn bè đến thăm nhiều lắm,
nỗi cơ khổ của nó dường như chạm vào lòng trắc ẩn của con người, xen lẫn tiếng
cảm thông, an ủi và khích lệ nó nghe có tiếng thở dài man mác khi người ta nhìn
vào thân thể của nó… Cô giáo cũ dạy văn cho nó ngày xưa cũng đến, cô mang cho
nó cả cá đĩa tụng kinh phật, bảo nó ăn chay và nghe tụng cho khuây khỏa, nó làm
theo, chớ ngồi không thì biết làm gì? Hai chân queo quắt không đi lại được, xem
ti vi hoài thấy cũng chán.
Mái tóc Ba nó như có thêm sợi bạc từ
ngày thấy nó về với thân hình tàn tạ,thi thoảng ông ngước lên nhìn tấm hình
chụp chung với nó vào dịp tết năm ngoái rồi lặng lẽ quay đi, ba uống rượu nhiều
hơn, lòng nó càng như đắng lại khi mỗi lần bắt gặp ánh mắt trĩu nặng của mẹ, cơ
hồ như cả nỗi khổ đau của thế gian này đọng lại trong đó…
Ngày như dài hơn trong nỗi chán
chường vô vị, con đường dẫn vào lối nhà nó như càng ghập ghềnh trong sự mỏi
mòn, những hồn nhiên của tuổi thiếu nữ vụt tắt lặng đi sau tai nạn hiểm nghèo,
trong cảnh khốn cùng nó đành gạt bỏ mọi ước mơ… Bất giác nó nhìn xuống cơ thể
của mình, còn đâu làn da đẹp đẽ mà nó ngầm hãnh diện với bạn bè, thay vào là
những mảnh lam nham, co rút lại như vạt cỏ khô trên bờ ruộng trước nhà, ăn chay
và tụng kinh chỉ khiến nó buồn và u uất hơn chớ chẳng giúp được gì, tự nhiên nó
thấy có lỗi với cô giáo, nhiều lúc nó suy nghĩ vẩn vơ, làm sao có thể chấm dứt
sự sống tẻ nhạt này?
Quê nhà nó sau nhiều năm với bao thay
đổi… Điểm nhóm ngày xưa mà nó từng đến đã mọc lên nhà thờ đẹp đẽ, cô giáo dạy
Kinh Thánh nó giờ đã có con gái học lớp tám rồi, tên là Thái An… Con bé hay đến
thăm nó cùng với mẹ mình, khi không đi cùng mẹ thì con bé đi với Yến. Yến kém
nó vài tuổi, bây giờ đã là giáo viên dạy thiếu nhi. Nhớ ngày xưa khi còn đi
nhóm, không câu gốc hay câu hỏi nào cô
giáo ra mà Yến chẳng trả lời được, nó đã cảm thấy ganh tỵ với Yến về điều này…
Những người này bây giờ trở thành bạn
của nó… Khi thì vào cắt tóc cho nó, khi thì hát, lúc kể chuyện vui, giúp nó đi
tắm, hay đơn giản hơn là ngồi ăn cóc ổi và tám chuyện. Yến và Thái An giống
nhau ở chổ cười nhiều, mà khi cười thì y như tít mắt lại, ăn trộm có vào rinh
rổ cóc ổi đi chắc hai đứa nó cũng chẳng hay… Nó thích nhất là nghe hai đứa hát
Thánh ca, có hôm ngẫu hứng nó còn lấy cả máy điện thoại ghi âm. Nó thích bài
hát “Tôi biết Đấng nắm giữ tương lai” có đoạn “tương lai tôi còn có bao lo
buồn, như tâm hồn vẫn luôn bình an vì tôi biết Đấng năm tương lai mình, và tôi
biết Ngài đi trước tôi”. Nghe hay và cảm động lắm, chắc tác giả bài hát cũng
trải qua những nghiệt ngã cuộc đời và kinh nghiệm về sự chăm sóc của Chúa, nó
nghĩ vậy…
Thật kỳ lạ, mỗi lần nghe những bài
Thánh ca mà mọi người hát, lòng nó như được thắp lên chút bình yên giữa cuộc
đời quẩn quanh vắng lặng, nó trân trọng những cố gắng bền bỉ mà Cô giáo dạy
Kinh Thánh cho nó ngày xưa cũng như Thái An và Yến đem lại trong suốt gần một
năm dài đằng đẵng, nó cảm nhận được tình yêu của Chúa qua những hành động chăm
sóc của mọi người, qua những bài Thánh ca và cả những lúc tám chuyện, nụ cười
hiếm như nắng mùa đông đã trở lại trên đôi môi khô hanh của nó… Đạo và đời giao
lưu cho những nghiệt ngã có thêm điểm tựa sau buồn bã đời người…
Nó bắt đầu thích nghe đọc Kinh thánh,
nhất là những đoạn nói về niềm hy vọng, sự tha thứ, sự sống lại với thân xác
không tỳ vết, về sự lo liệu của Cha trên trời… Chất ngọt của lời Chúa tựa mật
ong như xuất ra mà qua đớn đau nó mới cảm nhận được… Những cam kết vững bền của
Cha Thiên Thượng như thần dược xoa dịu niềm đau, vá lại mảnh lòng tan vỡ, thêm
sức lực cho đời cơ cực của nó mà giông mưa và gió bấc đã làm buốt lạnh trái tim
cô đơn…
…Trên nền đất khô,từng bước chân lặng lẽ tập
đi ,đôi chân nhăn lạnh đã có thêm hơi ấm, lòng nó như nghẹn lại và chùng xuống
mỗi khi nghe lời bài Thánh ca: “Và rồi con đã nhận ra đắng cay, điều con có tựa
như khói mây, và rồi con đã nhận ra hạnh phúc đời thật mong manh mau phai
tàn…Trở về nhà Cha xóa đi vết thương lòng,trở về nhà Cha có Cha vẫn mong chờ,
trở về nhà Cha tình Ngài vẫn thiết tha.”
Như có phép màu, nó đã đi lại được bằng chính
đôi chân của mình trong sự ngạc nhiên và vui mừng của tất cả mọi người, niềm
vui ánh lên le lói trong mắt của mẹ nó…
Nó đi ra sân, rồi ra ngõ xem bọn trẻ đá banh,
nó cất từng bước bằng đôi chân quắt queo níu mỏi, vẫn con đường gập ghềnh lối
dẫn vào nhà nó nhưng hôm nay thấy thân thương êm đềm chi lạ, nó mỉm cười thân
thiện với tất cả mọi người…
Và như một lẽ dĩ nhiên, nó đi đến nhà
thờ, nơi có cô giáo ngày xưa, có Yến, có Thái An và Hội thánh chờ đợi nó với
tất cả lòng nhiệt thành, có cả một lớp thiếu nhi đông đúc chào đón nó như một…người
hùng. Đám nhỏ chẳng mảy may bận tâm nhìn thân thể “kỳ lạ” hay sợ sệt như nó vẫn
tưởng, có nhiều giọt nước mắt rơi trong ngày hôm ấy - ngày nó trở về …
Đời khổ như chìm sâu trong hy vọng,
những chán chường cũng lặng lẽ cúi đầu trong trái tim được sưởi ấm của nó, sẽ
là cảnh đời đục ngầu hơn nữa khi nó vẫn còn lê bước trên đường đời mà không có
niềm tin vào Chúa, những ân tình đùm bọc của người thân, của Hội Thánh như
xuyên thấm lòng nó, nó tự nhủ mình phải sống và sống cho tốt để sẻ chia những
điều mà Chúa đã đem lại cho mình…
Sống an vui giữa rối reng của phận
người đâu phải dễ, những lo toan bộn bề vẫn còn đó nhưng nó biết rằng mình sẽ
cứ bước tới như lòng Cha trên trời mong đợi, từ đây Chúa sẽ cầm bánh lái của
con tàu cuộc đời, tình yêu của Ngài mỗi ngày như càng dày lên và mở rộng ra với
nó…
Cuộc sống cứ thế trôi qua như một
dòng sông, có đoạn êm đềm, có đoạn uốn lượn, có lúc oằn lên phủ tung bọt trắng
xóa, có lúc sẽ dừng lại một chút suy gẫm về hồi ức buồn những lận đận trầm kha
…
Cha ơi,con đã trở về !
Quảng Nam, Tháng 8 năm 2013
TABITHA
0 nhận xét:
Cảm ơn bạn đã nhận xét. Nguyện Chúa ban phước cho bạn.